Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

THÊM MỘT NGÀY NỮA...



Hôm nay 14 tháng chạp, cái hối hả vồn vập bắt đầu ló dạng. Còn quá nhiều thứ để làm cho những ngày cuối năm nầy… Vừa qua kiểm định theo”.. 99 tiêu chí”” vừa làm vật mẫu để người ta cọ sát và nhớ để làm cho những đơn vị khác… Tội nghiệp cho các đồng sự, vì cái chung mà họ phải bỏ cả những cái riêng tư lao vào công việc… Được gì? Những lời khen chê chưa cần thiết cho lúc nầy… Không biết họ có đau đầu như mình khi phải giải bài toán hóc búabúa như mình không ? : LO TẾT hay SẮM TẾT, sắm thì chắc có lẻ là không… Chỉ có làm sao đừng để sót cái gì là được… Lịch tư và công dày đặc… XĨU ….!

Quyền trợ giúp nằm ở đâu ?
Một câu hỏi lớn không lời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau????

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

NHỮNG NGÀY CUỐI MĂM


Mồng 10 tháng chạp âl rồi! TẾT! Một tiếng tết mang vần trắc khô khan, lạnh lùng và vô cảm. Tại sao người xưa dân dã không dùng từ nào khác với sắc thái biểu cảm nồng nàn hơn nhỉ …?
Têt là cơ hội của những con người cơ hội, là dịp để người ta mua bán, mua và bán cả những giá trị cao nhất mà tiền nhân đã góp công gìn giữ: nhân phẩm, lòng tự trọng, sự thay trắng đổi đen….Có thể nói đây là dịp để cho những con người có chút mai mắn làm LUẬTt với chính nơi ban cho sự mai mắn đó….Những khuôn mặt núc níach đầy mỡ với nụ cười đắc chí và dáng vẻ tất bật, xum xuê…
Tết không phải là niềm mong đợi của những con người bất hạnh và nghèo khó. Tết đến, bao nhiêu nỗi lo toan, bao nhiêu việc phải làm mà khả năng của những thân phận nhỏ nhoi thì có hạn. Những đêm dài thức trắng, hàng loạt tiếng thở dài, bao nhiêu ánh mắt ngây dại đăm chiêu suy nghĩ để tất cả đều mong mõi cho một điều duy nhất “ những ngày tết hãy qua mau cho rồi”…
Hình ảnh một người mẹ trẻ, tay nắm lấy 2 đứa con nhỏ trong dáng vẻ tiều tụy, đứng thật lâu trước một quầy hàng sau khi đã làm hết các phép toán trong đầu. Thật đau quá khi người mẹ vụt tỉnh và hối thúc các con đi nhanh ra khỏi quầy hàng. Những ánh mắt trẻ thơ ngoái đầu nhìn theo trong sự tiếc nuối khi chân thì bước theo mẹ, chúng bị lôi “xềnh xệch”…Chúng nó thơ ngây quá, tội nghiệp quá. Thật bất công khi cũng bằng với lứa tuổi ấy, có những đứa trẻ được Ba mẹ dỗ dành, nài ép, cung phụng đến mức lố bịch không chịu nổi.
Đồng hồ đo thời gian đã bắt đầu tính ngược. Một chút lắng lòng. Mong sao, tết nầy sẽ bớt đi những con người không có tết. Những tiếng võng kẻo cà kẻo kẹt sẽ không kêu mãi suốt đêm trong những căn nhà hiu quạnh, những âm thanh biếng lười uễ oãi do trở mình vì thao thức bởi vì nghèo sẽ không có trong những căn nhà mà nỗi loa toan bao trùm lên muôn phía…
Mong sao những bữa tiệc thừa mứa sẽ ít đi, rượu bớt đổ, người ta bớt đi sự hoang phí.bớt vung tiền vào những trò chơi vô bổ. Chỉ mong- chỉ mong…..! ( Mong gì cũng không biết) con người nên nhìn nhau bằng ánh mắt thiện cảm hơn.
Mắt trao cho nhau niềm tin nhắn gởi,
Nối những chiếc cầu gãy nhịp yêu thương….

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Sắc màu


Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng

Một màu xanh/ chấm thêm vàng cánh đồng hoang

Một màu nâu /-nâu, một màu tím tím

Màu nâu tím /mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng

Một màu xanh lam, chấm thêm màu chàm

Thời chinh chiến /đã qua rồi sắc màu tôi

Một màu đen/ đen, một màu trắng trắng

Chiều hoang vắng/ chiếc xe tang đi (thật)… vội vàng

Một đường cong… cong, nối bao đường vòng

Họa người dưng/ nhớ khuôn mặt bắt hình dong

Rồi một đêm chơi/ vơi, làm sao vẽ bóng tối

Làm sao vẽ cánh hoa đêm… không màu

Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình /một mình

Một đêm nhớ nhớ ra mình/ đã ở đâu/ đây

Một đêm trong/ đêm thâu, một vầng sáng/ chói lóa

Một đêm nhớ /nhớ ra ta ……vô hình
Trần Tiến

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Sắp hết rồi




Chiếc răng

Lâu nay răng làm ta đau đớn,

Ăn không ngon ngũ không tròn giấc.

Trưa nay Kim Cúc vứt răng đi.

Ta thấy người ta khỏe hẳn ra:

Không còn lúc :mặt nhăn mày nhíu,

Không còn tiếng rít xen hơi thở...

Nhưng đâu rồi hởi chiếc răng khôn...

Hởi một phần cơ thể của ta...

Mất dần đi, tuổi già đang đến,

Sắp hết rồi sao, một mảnh đời!

Một chút dại khờ



vu vơ...
Một chút ngu ngơ,một chút dại khờ. Một người đi, một người lại đến, biết nói lời gì khi lòng đã trống không! Thôi thì cứ nhắm mắt đưa chân mặc cho số phận đẩy đưa đến bến bờ vô định...Giờ thì không còn sự chọn lựa nào nữa, mà cũng không còn ai để xẻ chia những nỗi niềm..ngày thêm trĩu nặng. Một nửa tôi kia đã lạc mất tự bao giờ...!

Nhãn:

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

BỘ SƯU TẬP LAN


Phong lan, tự bao giờ có cái tên như thế ! Không ai biết, chỉ thấy hiếm có loài hoa nào mà vẻ đẹp mỹ miều, kiêu sa thay cho « lời muốn nói đến tận cùng như vậy. Hoa Lan có nhiều loài ; có loài gần như chỉ góp vui với đời bằng cái dáng vẻ rất khiêm tốn.Có loài hảnh tiến, kiêu ngạo, cũng có loại e ấp dịu dàng, hoặc hồn nhiên- ranh mảnh... Riêng nữ hoàng của các loài Lan thì không diễn tả hết được. Cát lan ( Cattleya), loại lan muốn dễ trồng thì dễ, muốn khó thì khó. Chưa ai dám tự hào điều nầy, chỉ có lâu lâu, một cây lan Cát trổ hoa, cả nhà nao nức, đất trời như ngừng lại để ngóng trông. Sự vỡ hòa mỗi khi hoa trổ ‘’ cực đại’’ Hoa Cát nhanh tàn phai lắm, chỉ 6-7 ngày. Như vậy là quá đủ ! muốn hoa nở lâu tàn thì chỉ có sắm hoa vải của Thái, cũng đẹp và lộng lẩy lắm, nhưng nên nhớ cái đó không phải là hoa! Hoa phải có hương có sắc, có nở có tàn, cũng như con người, vui- buồn là chuyện thường tình, làm sao tránh khỏi...
Không biết đằng sau sự khoe sắc của từng Nữ hòang lan trong đây sẽ nói lên điều gì ?
Màu tím ! Tím ước mơ, tím tình yêu, tím mộng mơ, tím thủy chung, hay là tím buồn....
Màu vàng ! Màu của sắc Thu, màu của sự hăng say hay là màu sự viên mãn ?
Những gam màu đậm nhạt theo bảng sắc độ là sự pha trộn giữa cũ và mới, giữa cách tân và bảo thủ, giữa bằng lòng, cầu an và khát vọng vươn tới...TUYỆT ! Đây, HOA LAN dành để ngắm và chiêm nghiệm ...










































































Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

MỘT CHÚT XAO LÒNG


Tóc mai sợi ngắn sợi dài,
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm
.
Xưa lắm rồi ai là tác giả câu ca này không biết?...ba mươi bốn năm trước lại có một người nói với một người "Tóc mai sợi ngắn sợi dài, thương nhau chẳng đặng nhớ hoài ngàn năm"! Không phải ngàn năm hay ba,bốn mươi năm rồi hết nhớ hay còn thương mà đấy chỉ là sự bồng bột non nớt của thời tuổi dại..Dù sao thì hai người cũng đã là hai đường thẳng //! Bây giờ mỗi người một cuộc sống, một mái ấm riêng với bao nỗi lo toan; còn gì nửa đâu sau bao cuộc bể dâu ; nhớ làm chi, giữ làm gì những "dấu lặng" buồn làm khổ "tuổi già" của nhau! ...

"Tôi van Người, tôi xin Người hãy lìa xa tôi"...

Nhãn:

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

KHÁC: LÀ KHÔNG GIỐNG


Sáng nay, bầu trời xám đen, thỉnh thỏang có những giọt mưa lạc lỏng của những ngày đầu tháng chạp âl? Thời tiết lạ lùng quá? Đâu còn những ngày quen thuộc của thưỡ nào, tháng của sự chuẩn bị đón Tết với nắng vàng, gió chướng, với sự chuyển động của “mùa xuân đến rồi đó” và xung quanh là cái hối hả của những ngày năm cùng tháng tận….
Một ngày nữa sẽ bình lặng đi qua. Một ngày mà cái điệp khúc quen thuộc của những chuyến đi về diễn ra trong bình thản Con kiến vẫn tha mồi về cho tổ, con ong vẫn chắt lọc những giọt mật ngọt và con người ? Con người vẫn đi về phía trước, vẫn là những đoàn người thong dong đi về hướng Mặt trời. Đi về hướng mặt trời để tìm chút nồng ấm, “chút ánh sáng cho cuộc đời”xóa đi cái lạnh từ tận trong sâu thẩm lan về…Sự loang lổ và bất cập ở đâu cũng có, thời nào cũng có. Trong cái mặn mà của muối biển, ta nghe có vị đắng- chát cũng như đằng sau vị ngọt là cảm giác chua chua, Không có gì là hoàn thiện cả…
Trong vui sao gợn chút buồn
Trong tin sao lẫn chút hờn bâng quơ?...

Cầu mong một ngày mới đi qua trong thanh thản nhẹ nhàng….

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010

Dư vị của một ngày buồn


Một ngày phải chịu sự tra tấn bởi những cuộc họp kiểm điểm mà “Bị cáo” thành người vô tội. “Chủ tọa phiên tòa” thì phải rút kinh nghiệm về việc không sâu sát…. Mọi người không bằng lòng , nhưng nói sao được khi cuộc sống nầy còn vô vàn điều bất cập…
Im lặng. Chính khoảng không trống vắng đó, ta mới thấy hết dư vị của cuộc đời
Những tiếng động thật khẻ. Có lúc ta sợ chính những tiếng động dù thật khẻ. Nó là ngôn ngữ thay cho lời.
Đằm thắm! sao ta thèm khái niệm nầy quá.
Cái thật gần đừng buốt giá thành băng
Làm đông cứng hạt mầm yêu để sống

Trịnh Công Sơn viết:”
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời…
Một kiếp trăm năm, một cõi đi về…
Lời hát sao mà da diết quá. Da diết đến cồn cào, dựng xóc. Một chút gì đó cho năm tháng đã qua …
Gió mang giọt thắm mỹ miều
Vô tình nhỏ xuống tim yêu ..... giật mình
Bởi tình dang dở nên xinh
Tim say kỷ niệm chao tình ............ đánh rơi

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

Con mèo đập bể nồi rang




"Chuyện "Chó-Mèo"



" Con mèo đập bể nồi rang
Con Chó chạy lại nó mang cái đòn"



Phải thôi! Bản tính Mèo lanh lợi, khôn ngoan, khi gây ra tội biết chắc chắn mười mươi mình sẽ thọ hình thì đào tẩu là thượng sách...Trời sinh ra thân Cẩu là để giữ gìn an ninh tuyệt đối cho nhà chủ : một làn gió thoảng, chiếc lá nhẹ rơi dưới ánh trăng cũng làm Cẩu ta chợt tỉnh giấc nồng, huống chi là tiếng vỡ vụn của chiếc nồi đất nung già lửa.

Nhưng thôi! Đấy là chuyện của con chó với con mèo chúng hành xử theo thói quen bản năng cũng không có gì bận tâm.

Con người, có bản năng+lý trí -…? Không dám luận bàn vì:
Bởi chưng còn ở cõi trần
Nên đành xóa Blog tránh phần thị phi
Trông về đồng ruộng đôi khi
Thị thành tâm sự hoài nghi trăng tà….

Nhãn:

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

NHỮNG CHUYẾN ĐI XA