Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010

Dư vị của một ngày buồn


Một ngày phải chịu sự tra tấn bởi những cuộc họp kiểm điểm mà “Bị cáo” thành người vô tội. “Chủ tọa phiên tòa” thì phải rút kinh nghiệm về việc không sâu sát…. Mọi người không bằng lòng , nhưng nói sao được khi cuộc sống nầy còn vô vàn điều bất cập…
Im lặng. Chính khoảng không trống vắng đó, ta mới thấy hết dư vị của cuộc đời
Những tiếng động thật khẻ. Có lúc ta sợ chính những tiếng động dù thật khẻ. Nó là ngôn ngữ thay cho lời.
Đằm thắm! sao ta thèm khái niệm nầy quá.
Cái thật gần đừng buốt giá thành băng
Làm đông cứng hạt mầm yêu để sống

Trịnh Công Sơn viết:”
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời…
Một kiếp trăm năm, một cõi đi về…
Lời hát sao mà da diết quá. Da diết đến cồn cào, dựng xóc. Một chút gì đó cho năm tháng đã qua …
Gió mang giọt thắm mỹ miều
Vô tình nhỏ xuống tim yêu ..... giật mình
Bởi tình dang dở nên xinh
Tim say kỷ niệm chao tình ............ đánh rơi

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ